Một gia đình San Jose’
thống khổ vì cái chết của đứa con trai duy nhất tại Việt Nam, vì không có câu trả lời.
(07/21/2013) Sunday newspaper
about my family's tragic news from San
Jose Mercury News on the local news front page with
"FAMILY HAS ONE QUESTION: WHY?"
Bài của Eric Kurhi, báo San Jose Mercury News, Thứ Bảy 20 tháng 7 năm 2013
San Jose - Cứ nghĩ đến
là làm cho gia đình họ Nguyễn
sống trong thống khổ: cậu con trai duy nhất 30 tuổi, giữa một
đàn chị em thân thương , Vince Nguyễn Xuân Cảnh, đêm ăn nhậu vui vầy
với bè bạn
ở VN, đã trở thành nghịch cảnh, em chết đơn độc trong một
nhà trọ ở
thành phố HCM.
Sau cái chết bí ẩn ngày 1 tháng 7 của em Vince, 3
thành viên trong gia đình họ Nguyễn đã tức
tốc đáp chuyến máy bay đầu tiên về VN đi tìm tự
sự, họ
chỉ
rơi vào nỗi niềm bất
mãn và căm giận, vì nhà cầm quyền
vô tâm đã không cung ứng được bất
cứ tin tức
gì liên hệ đến những lý giải trả
lời về
cái chết bí ẩn này, hoặc giả giúp đi đến
kết cuộc
hầu đóng lại
hồ
sơ điều tra.
“Nhà
thương, nhà nước bên đó không vẻ gì hợp
tác với chúng tôi cả”, cô Dee Nguyễn
, 25 tuổi, một trong 5 chị em, đôi mắt tràn trụa nước mắt, nói về sự chịu đựng
thách đố này, “Anh chúng tôi chết đó. Đâu đây một
mạng ngư
ời bị lấy mất đi. Và chúng tôi muốn biết tại sao”.
Vince,
“người hay tếu”
nhưng ân cần tốt dạ,
xuất thân từ trường trung học
Independence rồi
tốt nghiệp
từ đại
học San Jose’
State University, đang trải qua một
biến chuyển
lớn trong đời mình. Từng là một tay bán hàng về bàn ghế có lúc huênh
hoang tếu rằng anh ta có thể làm xuôi
lòng khách hàng ngay cả những ai khó tính nhất, hè trước có về
VN kèm dạy anh văn cho những trẻ
em cỡ chục
tuổi và tình nguyện làm việc tại một
viện mồ
côi. Sau nhiều lần về quê của bố mẹ những năm trước tung tăng đá bóng trong một hội
tuyển tại
địa
phương, nhưng lần này, theo lời những
chị em của
Vince, anh về nước với
tâm tư một thay đổi lớn.
“Anh ấy đã đi
xuyên qua những e ngại co rút của
đời mình”, người em
gái 28 tuổi tên Jennie-Diễm Nguyễn
cho biết,
“Trước đây nhiều năm Anh ấy
từng về
VN giúp ích đời, nhưng năm này, Anh muốn về
và hiến dâng nhiều hơn nữa”.
Và rồi đó là Mùa Hè cuối đời.
Từ đó, Vince cứ
miên man lo nghĩ đến những điều
mà anh cho rằng công quyền thối
nát xã hội băng hoại, và dự
tính trở lại
San Jose’ vào
tháng tám tới. Anh ta cũng vừa mới
tung ra một tin chấn động
– chàng dự tâm ngỏ lời cầu hôn với
một bạn
gái đồng nghiệp kèm trẻ anh văn cùng một
cơ quan sinh ngữ, trường
ILA Vietnam, nhưng muốn thực hiện
quyết định
nghiêm chỉnh
này theo đúng tập tục truyền
thống Việt,
chàng sẽ phải ngỏ lời với
cha mẹ
trước.
“Cả nhà vui mừng
khôn tả”, cô Sharon Nguyễn 37 tuổi
lên tiếng, “Em Vince sẽ
đem người bạn gái mình yêu, về nhà ở San Jose’ ra mắt
gia đình. Em ấy chưa bao giờ
cảm thấy
hạnh
phúc như vậy”.
Thế rồi
cái ngày 30 tháng 6 đến.
Từ ăn
tới
uống
Chiều 30 đó, Vince ra ngoài ăn tối với người bạn,
Nguyễn Chấn Phương, người bạn mà gia đình từng quen biết
nhiều
năm. Cùng đi với họ cũng có thêm một
số
người khác, và rồi tất
cả vào một
quán nhậu, Banana Pub and Restaurant, ở quận
7 trong thành phố - một
nơi sung túc và tân thời, chốn gặp
gỡ của
nhiều khách Việt hồi hương thăm viếng.
Theo như
lời kể của Phương Nguyễn với
gia đình, bạn bè xoay nhau hàng loạt những chung rượu mạnh
- một sự
việc chị
em nhà họ Nguyễn thấy khó nghe, bởi vì Vince, “một
lý thuyết gia về mưu mô”, đã từng bảo họ
chớ có uống rượu mạnh
ở VN bởi
vì bọn xấu thường pha chế rượu giả với những
hoá chất độc
hại.
Đâu đó có những lời cãi lộn
xảy ra giữa
Vince và một gã bạn Mỹ của
người hầu quán nhậu. Khi gia đình
nhìn xác Vince họ thấy một
góc màng tang bên trái của Vince như bị cạo sạch tóc, để
lộ ra một
loại chấn thương, và có vết bầm nơi những khớp xương bàn tay.
Khoảng giữa khuya họ
rời quán nhậu trở về nhà của Phương, tại đó tình trạng
thể lý của
Vince trở nên vô cùng tồi tệ.
Anh ta không ngừng tiểu tiện và đại tiện.
Anh bắt đầu
ói mửa.
Nước tiểu và phân vữa tung toé khắp
nơi, trên ghế sofa và lên vách tường.
Sáng hôm sau Phương và một người bạn đưa thân thể nghiêng nghửa
của Vince vào một nhà trọ.
Lúc 6 giờ chiều, 3 giờ
đồng hồ
sau khi Vince đặt mua hang lít những
chai nước uống mang đến
tạn phòng, nhà trọ gọi Phương đến lập
tức – vì nhân viên nhà trọ cho biết
sau khi để ý đến Vince họ thây thân thể anh trở
lạnh và bất
động.
Sau 40 phút cố làm hồi
sinh, nhân viên nhà thương tuyên bố
Vince đã chết. Lý do ghi trong hồ
sơ tử thi: chấn
thương nghiêm trọng về hô hấp, hay nước vào phổi.
Gia đình cũng được viên chức
cho biết Vince qua đời vì chứng
tim đột tử
vì thân thể anh chứa đựng
qúa nhiều chất lỏng không tống
thoát ra được.
Gia đình Vince nổi giận vì lẽ
la con em của họ đã không được cấp
thời
đưa vào bệnh viện chữa
trị tại
một
nhà thương gần ngay đó, vào ngay lúc những triệu
chứng nghuy kịch xẩy ra, hoặc giả
hàng giờ
sau đó khi cơn say đã ngả nhả
rượu.
“Chuyện quá dễ
hiểu”, cô Sharon Nguyễn cho biết,
“Ngay cả một người bình thường cũng đã phải
thốt lên, “Xem anh không có khoẻ, không lẽ
gì ai lại nỡ bỏ xó anh ngủ một
mình không ai chăm sóc.”
Khi được liên lạc
qua điện
thư từ VN, Nguyễn Chấn Phương, cho biết anh quá bị
rối trí không thể nói về vụ việc,
Phương thêm rằng, ngay cả
những gì gia đình Vince tuyên bố cũng “không vững
chắc”.
Phương từ khước
không viết gì thêm.
Phương viết, “Dẫu
tôi có nói gì đi nữa thiên hạ cũng chẳng
nghe!”
Những
cái chết
đầy
nghi hoặc.
Đứng trước những
thiếu vắng
về tin tức
gia đình đã chẳng biết phải
làm gì. Họ đề cập đến những
cái chết đầy
nghi hoặc khác - một tuần trước khi Vince qua đời, một người khác 33 tuổi
làm nghề phim ảnh đến từ Anh Quốc, cũng kèm Anh văn, tên Joseph
Lang,33 tuổi, xác của anh này bị
quăng vứt
trước một nhà thuơng
trong thành phố hồ
chí minh. Hè năm trước, tại Nha Trang, cô Kari Bowerman, 27 tuổi, và cô Cathy Huỳnh, 26, đã chết tại nhà thương sau khi bị đau nặng,
ói mửa, khó thở và triệu chứng thân thể bi khô nước.
Bà giám đốc liên lạc
của viện
ngữ học
ILA Vietnam, Jessica Schmidt, lên tiếng,
“cái chết của ông Joseph Lang là “một
tai nạn bi thảm”, nhưng bà
không nói gì hơn, vì
gia đình nạn nhân đã không cho phép bà đi vào chi tiết những
gì đã xảy ra.
“Cơ quan chúng tôi đã trợ gíup tang quyến
những gì chúng tôi có thể khi họ
đến VN tìm hiểu vụ việc
sau đó, và theo chỗ tôi biết”, bà Jessica Scmidt nói, “tang gia họ Schmidt đã toại
nguyện
khi đương đầu với những
phần lý giải
họ tiếp
nhận
được”.
Khi được liên lạc
về vụ
việc cái chết của Vince, tòa Tổng Lãnh Sự
Mỹ tại Sàigon, đã không cung cấp bất
cứ những
gì về
trường hợp này. Cô Sharon Nguyễn nói, dù đã liên lạc với
ngay cả
Toà Đại Sứ Hoa Kỳ tại VN để xin bản
kết cả
giảo nghiệm
than nhân mình, họ cũng chẳng đựơc gì.
Tang gia họ Nguyễn chắc
hẳn không gì hài lòng, và họ đã theo đuổi
những lý lẽ
riêng.
“Qua những cái chết
này, hẳn là phải có vấn đề có chất
độc
trong rượu,” cô Sharon Nguyễn lên tiếng.
“(Nhà Nước) Chả
có luật lệ
gì để kiểm soát hàng ăn thức uống
bảo vệ người tiêu dùng.
Du khách đến VN không biết ất
giáp gì cả về thực tế họ đã
mang vào than thể của họ
thức ăn thức
uống loại
nào”.
Cô Jennie Nguyễn lên
tiếng rằng
có chăng những người
khác không bị hề hấn gì, chẳng
qua người anh của cô có thân thể
cao 6.1 bộ Anh, nặng 210 cân Anh đã là mục
tiêu của thấm thuốc độc.
Cô khẳng định, hoặc
là các viên chức vn có ý đồ che đậy - người
nước ngoài vào du lịch VN mà chết
thảm vì bị chơi xấu hay uống rượu độc,
là một tin dữ không tốt lành gì trước công chúng - hoặc giả những
viên chức này là những kẻ
vô cảm.
Tại tư gia ở thành phố
Evergreen tuần này, nghe chuyện con cháu mình nói với ký giả ngồi
trước bà chỉ
vài bước gần cầu thang, người mẹ
ruột của Vince, bà Linda Dương Hoa, chỉ biết
khóc oà. Bà muốn chuyện gì xảy ra cho con trai bà được công khai biết
ra ngoài, bằng ngôn ngữ gốc
Việt xen lẫn
tiếng nức
nở,
Bà lên án nhà đương quyền, đã một lần
Bà bỏ chế
độ
này ra đi, không hề xem trọng giá trị
sống của người dân.
“ Vince là con trai
duy nhất chủa gia đình chúng tôi,” Sharon Nguyễn
cho biết.
“Đó là sự kiện quan trọng
trong đời sống chúng tôi, theo đúng tạp
tục văn hóa Á Châu”.
Những người con gái của Bà Dương, cũng thế, thay nhau thổ
lộ tâm tình về người
con trai thân thương , mà thân xác của
anh đã được chôn cất
vào hôm thứ năm.
“Thiên hạ
thường hỏi chúng tôi, “có anh em trai không?”. Và chúng tôi từng trả
lời, có, con trai một”. Cô Jennie Nguyễn hồi tưởng qua một nụ
cười đắng chát đầy nước mắt. “Rồi đây chúng tôi sẽ phải ăn nói ra sao với câu hỏi như thế vào lúc này?”.
***
No comments:
Post a Comment